Sống chung với lũ
Ngày xưa từ hồi tôi còn nhỏ cứ hè năm nào thấy rùa nổi nhiều hay nằm phơi mình trên vạt bèo tây giếng đình, thì ông tôi lại lẩm bẩm năm nay lại sắp có lũ lớn đây. Đúng như vậy năm đó nước lớn, người nhớn thì lo nháo nhác, còn chúng tôi thì khoái trá với cả bó cần câu, mớ lưới tơ, mắt hau háu nhìn vào ao hợp tác... chờ xem cái bờ ao bao giờ thì vỡ... khoái thật.
Ấy thế mà bây giờ nghĩ lại, thấy giật mình thon thót, chết thật năm nay lại có cụ Rùa to vật... bò từ bên tây về, phen này thì lại lũ to rồi, mà mình thì đang có mấy cái ao cá lớn, lụt thật thì bỏ mịa.
Bữa hổm thấy bác Rùa cùng Lão Bá vào thử cần cái hồ câu tay, nhân thể chào tạm biệt chú em SOS. Hê hê cụ chơi chán, cuối thu rồi cụ mới lặn thì giời cũng chả có hột nước mắt nào nữa mà sợ lụt.
Ai dè cụ rút cần về chiều thì bữa tối đó mưa ngay, thiêng thật.
Hôm sau vẫn mưa, mưa mãi, mưa rất to, nước ngập toàn thành phố tới lưng ống chân, nhà tôi vẫn còn tinh tướng lắm, sợ qué gì chắc mai nó tạnh lụt thế nào được, giời làm gì mà còn nhiều nước thế! Cho đến xẩm tối hôm đó thì mới chột dạ, khi thấy nước không biết ở đâu đổ dồn về mỗi lúc một nhanh, tôi bèn phi thẳng xuống hồ Đồng quê 3. Lúc này, đường vào hồ, nước mới ngập tới ống xả xe máy thôi, vẫn chạy tốt, hồ chưa ngập, nước mới mấp mé vạt cỏ ven bờ, mấy chú em trông hồ ỏn ẻn:
- Anh xuống thì trông cho em một buổi em tạt về nhà xem nước ngập thế nào.
- Ừ, về đi, chúng mày nhát thế, ngập thế đếch nào được.
Thế là còn lại một mình một lều, tôi cắm nồi cơm điện xong và ung dung nằm khểnh. Trời tối dần, mưa mỗi lúc một to, chưa kịp ăn bữa tối thì bỗng dưng mất điện, trời tối đen, vớ cái đèn sạc bấm ra ngoài hồ thì giật mình ngã ngửa! Cái xe máy dựng lúc chiều trên chỗ bờ cao thì giờ ngập đã gần một nửa, nước lớn đột ngột quá nên người ta ngắt điện mất rồi, bỏ mẹ thật ! Tôi toan dắt xe quay ra phố lấy lưới về bao hồ lại, thì không thể nào đi nổi nữa. Lối ra, nước có chỗ đã lên đến ngực, chảy ngang qua mặt đường khá xiết, nên đành phải quay xe trở lại. Một mình xoay sở thế nào đây ? Anh em thì túm lại hết trên kia, vì hồ Đồng quê 1 cũng đang bị ngập. Hồ Đồng quê 2 thì đã vỡ bờ khá to, nước xối tràn vào trôi cả mấy gian nhà bảo vệ đằng sau, thôi đành còn nước còn tát một mình cố gắng giữ hồ Đồng quê 3 vậy.
Tác giả
Tôi cố gắng chặt hàng loạt cây ven hồ chặn quanh bờ ngăn cá trôi theo dòng nước, nước đến đâu thì đắp bờ và chặt cây tới đó. Nước mỗi lúc một cao, lúc này xung quanh đã ngập trắng nước, nhà dân đã chìm một nửa, chỉ còn mỗi khu nhà sàn hồ câu là cao nhất nên nước chưa lên đến sàn, hi hi yên tâm vẫn ở tốt. Đang loay hoay chặt ngả nốt mấy cây chuối thì bỗng giật mình dựng tóc gáy bởi một tiếng phì phì rõ mạnh, chắc con trâu nhà nào bị lạc thôi, chưa kịp định thần thì lại thấy phì phì..., tôi dừng tay bấm đèn bỗng giật mình tá hoả bởi con rắn hổ mang to như bắp tay đang bành mang như cái bàn tay xoè, cổ vươn cao chừng nửa mét nhằm nơi phát ra tiếng động bổ tới. Thôi thi ba mươi sáu chước, "chuồn" là thượng sách. Tôi nhào vào nhà sàn, thì nước đã mấp mé tới sàn rồi, ngay lập tức dùng ni lon bít kín các lỗ hổng và kẽ hở quanh sàn nhà, cạy lấy mấy tấm ván đóng ngang bục cửa chống rắn tấn công vào rồi kiểm tra lại kỹ càng từng góc nhà, xó tủ, khi đã yên tâm chưa có kẻ địch nào lọt vào nhà mới ngồi thu lu tính kế thoát hiểm.
Giời ạ, do nước ngập cả cánh đồng nên lũ quái vật kia đều dồn lên nơi cao nhất là khu hồ này, có lẽ chúng sinh sống ở trong khu trận địa tên lửa của quân đội ở gần đây, nay nước ngập sâu nên dồn hết lên chỗ này. Để chiến thắng nỗi sợ hãi thường trực, tôi quyết định sẽ tìm và tiêu diệt chúng trước lúc chúng tìm đến nhà mình. Sau khi lục lọi mớ đồ câu, tôi tìm được hai cái chống cần bằng inox có cái chạc ba khá chuẩn, một cái để nguyên làm cái chẹn đầu, một cái chế lại thành cái kẹp, cái thùng ủ thính thì úp thêm cái rổ thành cái giỏ đựng khá chắc chắn. Chưa kịp hài lòng với đám vũ khí tự chế thì nghe tin qua điện thoại lại có thêm 4 con cá sấu sổng chuồng trong khu chăn nuôi ở phía trên. Chiều nay chỉ mới bắt lại được một con thôi. Tôi tái mặt, sao mình lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm này nhỉ ? Thôi đành hí hoáy lôi nốt ra khẩu hai nòng, từ ngày nhà nước cấm săn bắn thì cất đi làm kỷ niệm, nay lúc sinh tử đành mạn phép phòng thân, may mà còn 4 viên đạn, tôi khá yên tâm với vũ khí trang bị tận răng, vậy là ngay đêm nay có thể yên tâm phản công.
Tác giả cùng với vũ khí tự chế
Để trấn tĩnh khi lên đường tìm diệt...rắn, tôi hát lảm nhảm luôn mồm bài quốc ca cho nó có khí thế, có tiếng người nó cũng đỡ sợ, tôi quay lại chỗ lùm chuối cao lúc tối săm soi khá kỹ nhưng không thấy gì, toan quay lại thì thấy mờ mờ trên gò đất cao ngay bên trái có cái gì đang đung đưa, tôi bấm đèn ....hổ mang, hổ mang đây rồi cái mang trăng trắng đang bành ra đong đưa phì phì doạ dẫm. Không phải con trước, con này khá to, chừng 2 kg, cảnh tượng hãi hùng này tôi mới chỉ xem trên kênh "đít cô vơ ri" thôi. Đây là lần giáp mặt đầu tiên và khoảng cách giữa tôi và "địch" hơi gần nên cũng khá hoảng. Cơ mặt như đanh lại nhưng vẫn run bắn không thể nào lấy can đảm nhào vào chẹn cổ nó. Tôi giương súng, nhưng lại tiếc đạn, vì chỉ có vỏn vẹn 4 viên, rủi lại gặp con to hơn thì sao. Đang phân vân, thì bỗng thấy một cái đầu nữa to như ngón chân cái thò lên bên cạnh. Giời ạ, đến 2 con, có lẽ quá hoảng hốt nên theo phản xạ tự nhiên gần như cùng một lúc hai ngón tay tôi co rúm vào cò súng. Hai tiếng nổ đanh phá tan màn đêm yên tĩnh, kịp thời và chính xác, trong mờ mờ làn khói súng là hai con rắn nằm quằn quại, tiếng nổ như làm tôi phấn khích và tự tin hơn bước lại gần, một con bị bắn gẵy sống lưng, một con bị bay đầu, có lẽ do cự li bắn khá gần! Hai con nặng tới gần 4 ký, lúc này tôi gần như đã bị mê hoặc bởi chiến thắng nên không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi lôi chúng vào nhà xăm soi, chúng đẹp thật - một vẻ đẹp dễ sợ!!! Con còn sống bị nhốt ngay vào bao tải, còn con mất đầu liền bị lột da cắt khúc và... vô nồi. Bữa tối đầu tiên nơi vùng lũ là món rắn luộc chấm muối tiêu vì nồi cơm nấu dở mất điện không ăn được !
- Khà, con này mà vào nhà hàng thì ...tiền triệu chứ chẳng chơi .... Nói thế chứ lúc này tôi vừa ăn vừa run ..
Hồ Đồng quê 3 trước và trong cơn lũ
Hi hi ...thú thật với bạn đọc là em cũng nhát như cáy ngày. Đang ngồi nhấm nháp bữa tối đạm bạc thì giật mình đánh thót vì một tiếng động mạnh ngoài cửa ! Hú hồn... một bộ mặt xám ngoét đang nhăn nhở với hàm răng trắng ởn ướt lướt thướt đang run lập cập trèo qua cửa sổ mò vào. Té ra là Bạo, con trai ông chủ hồ câu tay bên cạnh, nghe tiếng súng nổ nên bì bõm mò sang cầu cứu:
- Nhà em ngập hết rồi, phải kê ván trên bè chuối để ngủ, bên này cao, hôm nay em ngủ với bác nhá.
Tôi mừng như bắt được vàng, thế thì vững tâm rồi, vậy là mình đã có thêm đồng đội. Hắn ta bộc tuệch:
- Bác ăn chuột luộc trừ bữa à, tôi thủng thẳng:
- Chém được con mòng, tao luộc...
Thế là hắn xà vào chén ngay, rồi xít xoa:
- Đúng là ngon như thịt rắn anh nhỉ.
Thấy hắn thích, tôi rỉ tai:
- Muốn ở đây thì chốc nữa mày phải đi bắt cùng với tao,
Hắn đồng ý ngay, có thêm đồng đội, tôi như được tiếp thêm dũng khí, liền buông bát đũa khoác cái giỏ tự chế cùng dàn kẹp với cái đèn câu. Còn hắn, ôm hai cái bao tải với khẩu súng, ì ũm lội sau hót như khiếu. Theo phán đoán, tôi quyết định sẽ mò tới hai gò đất cao nhất còn chưa ngập. Giời đất ạ, đúng y như dự đoán, tôi đang xăm soi thì hắn hét lạc cả giọng:
- .... Rắn, rắn.. hổ mang kìa...
Tôi ngoảnh lại thì thấy một em hổ mang xám ngoét cỡ bắp tay đang bò chậm rãi men theo rìa cỏ ngập nước, mặt tôi tái mét nhưng vẫn giả vờ tỉnh queo, có lẽ hơi sĩ diện một chút trước thằng đệ tử nhát gan, tôi gằn giọng:
- Bình tĩnh, đứng im, sợ gì để tao bắt sống nó!
Lấy hết can đảm tôi bặm môi lấy cây gác cần chẹn mạnh vào cổ rồi gí chặt xuống đất, con rắn oằn mình quấn chặt đến nỗi cong cả cây gác cần bằng inox. Có thêm cái mặt thằng Bạo, tôi thêm can đảm, nhẹ nhàng và thận trọng một tay tóm chặt cái đuôi, một tay lần theo cái mang đang bành ra của con rắn rồi ghì chặt lấy đầu. Miệng con rắn há ngoác ra nhe cả 2 cái răng nanh dài như cái gai mây đầy nọc độc, tôi thoáng rùng mình, nhưng trấn tĩnh được ngay, ra vẻ chuyên nghiệp hét thằng Bạo xoè cái bao tải ra để tôi bỏ vào.
Xong việc, tôi thở phào rồi ngồi phịch xuống đất... đúng vào vũng nước... ướt cả quần lúc nào không biết, còn Bạo thì đứng run lẩy bẩy:
- Em chưa nhìn thấy rắn hổ mang to như thế bao giờ!
Chưa kịp định thần ngoảnh sang bên thì tôi lại tái mặt hét lớn:
- Bạo, đứng im.
Nhanh như cắt tôi thẳng tay vụt mạnh cây chống cần ngay chân thằng Bạo, lại một con rắn hổ mang chừng một cân nữa bị vụt gãy lưng đang lộn vòng dưới nước. Lúc này thì cả tôi và thằng Bạo đều hoảng thực sự, nó run bắn:
- Thôi... đi về thôi anh ạ.
Rồi hắn làu bàu trách móc:
- Em tưởng anh bảo đi chém mòng.
Tôi giả vờ bực dọc:
- Mày đổi mẹ nó tên thành thằng Nhát cho rồi.., chứ Bạo cái đ..éo gì.
Tôi cố gạt con rắn lên chỗ nước nông rồi chẹn cổ tóm sống, cho vào cái bao tải dứa rồi hai thằng líu díu quay lại con đường cũ. Đang lội ì ũm bỗng thằng Bạo lại hét toáng rồi nhảy cẫng lên:
- Cạp nia kia anh ơi, nó suýt bò vào chân em.
Tôi soi kỹ trong lùm cỏ ngập nước thì phát hiện một vạt cỏ đang động đậy theo chiều con rắn bò, liền vụt ngang một roi sắt hú hoạ, một cuộn sóng quẩn mạnh rồi một khúc khoang đen khoang trắng của con rắn cạp nia khá to oằn lên, tôi thò móc kéo lên, nó to bằng cái chuôi liềm, dài cả một sải tay, cái đầu đang ngoe nguẩy há miệng đỏ lòm đớp đớp.
Lúc này thì thằng Bạo đã hoảng loạn thực sự nên đã nhảy ngay lên đường tầu quầy quậy đòi về, còn tôi thì như đang say đòn, nỗi sợ hãi đã biến thành quả cảm, tôi quyết tâm săn lùng tìm diệt tất loài rắn độc phòng hậu hoạ về sau bởi tôi biết cả cánh đồng bao la này có con nào sống sót thì nay dồn hết về đây, trên đường đưa thằng Bạo về tôi còn đập hụt 2 con hổ mang to và kết liễu vài con khoang đen khoang trắng. Bước vào nhà nhìn đồng hồ, chúng tôi mới đi được 45 phút và quãng đường chừng 300m...thật là hãi hùng.
Vứt cái bao tải rắn đang phì phì vào góc nhà, tôi quyết định một mình khoác súng và cầm gậy đi tiếp, vì lý do an toàn nên tôi quyết định gặp là đập chết,và chỉ 2 tiếng sau với vài vòng bờ đất cao tôi đã vụt chết 4 con hổ mang nữa, toàn loại chừng hơn một ký, hú hồn... trong đời tôi chưa bao giờ thấy rắn to và nhiều đến như vậy ! May mà trong ngăn đá tủ lạnh vẫn còn đá, tôi vứt mấy con rắn bị đập chết vào đó rồi mới chui vào màn giắt thật kỹ xung quanh, nhưng cũng chẳng thể nào ngủ được bởi tiếng phì phì của mấy con rắn trong bao tải, càng nghĩ lại càng thấy rùng rợn, thằng Bạo không dám về đêm nay nó ngủ lại bên này, có nó tôi cũng thấy vững tâm hơn, nhưng vẫn thắc thỏm chờ trời sáng... quả là một đêm ác mộng !
Mà là ác mộng thật, bởi tôi chưa bao giờ thấy nước lớn thế này, và cũng chưa bao giờ rơi vào cảnh cùng quẫn thế này. Nguy cơ trắng tay thì đã đành, nhưng còn sự nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ... chính trong hoang cảnh ngặt nghèo như vậy tôi đã hạ quyết tâm phải giữ được hồ cá với bất cứ giá nào và sẽ tiêu diệt hết mọi mối nguy hiểm từ rắn cho cả khu vực này về sau. Thế là cả đêm tôi ướt lướt thướt ì ũm be bờ chắn nước và lên kế hoạch đề phòng lũ lớn, thi thoảng lại tuần quanh chỗ mấy gò đất cao xem có con rắn nào mò về đó không để đề phòng nước lớn có thể trôi mất nhà sàn. Tôi tháo lấy một cuộn dây điện và kết thêm một cái bè chuối khá vững chắc, bỏ lên chiếc bếp ga du lịch với ba bình ga, cái ăng gô, túi bột canh và tất cả đồ câu, cần câu, mồi bả cùng khẩu súng hơi của Bá Vương rồi phủ lên một tấm bạt, neo bè cạnh mấy gốc keo to. Như vậy, nếu có vỡ đê thì tôi vẫn có thể kiếm chim trời cá nước mà sống đàng hoàng. Suy nghĩ của tôi lúc này thật lập dị ...ha ha...thử sống hoang dã với tự nhiên một phen.
Trong nhà gạo vẫn còn, nhưng nước sạch thì không có, vì mất điện và máy bơm thì cũng ngập sâu trong nước từ lâu rồi, mái nhà thì phủ đầy lá cây mục nên hứng nước không dùng được, trời đang mưa to, tôi liền nghĩ ngay ra một cách lấy nước ngọt, cắm cọc căng áo mưa ra ngoài rồi hứng vào một cái nồi to, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ để dành gạo phòng khi nước lớn không tiếp tế được, từ ngày mai tôi sẽ kiếm được gì thì ăn nấy.
Rất may gần sáng tôi bẫy được một con chim Cuốc bèo vướng chân vào đống lưới tơ cũ trôi cạnh góc hồ, tôi bơi vòng sang hồ bên vặt vài quả đu đủ xanh và chùm khế, thế là sáng mai tôi đã có một bữa sáng ngon lành với thịt chim nấu đu đủ, cùng lòng rắn xào khế và vài khúc rắn luộc, ăn sáng như thế thì quá ổn rồi còn gì.
Ban ngày tôi liên tục đi kiểm tra xung quanh hồ chèn chân chì và căng thêm luới chỗ ngập nước, đắp thêm bờ những chỗ sắp tràn, điện thoại của tôi lúc này đã hết pin, tôi cố gọi cuộc cuối cùng cho Thực và Kiên là hai chú em trông hồ đến tiếp cứu vì ngày thứ 2 nước vẫn lên to nhưng chẳng thấy tin tức gì ! Rất may, đến khoảng 10h sáng thì có thuyền cứu trợ của xã đến cập vào đường tầu, họ hỏi thăm, động viên và tặng tôi một thùng mỳ tôm với 1 can đựng 20l nước ngọt... Hu hu, tự nhiên mình trở thành "nạn nhân lũ lụt", có thực tế rơi vào hoàn cảnh như này mới thấm thía nỗi khổ, sự khó khăn của bà con vùng lũ đã trải qua...
Tác giả với thùng mì tôm và 20 lít nước ngọt
Thật là cảm động, thế là yên tâm về lương thực, nhưng tôi vẫn cứ thử sống theo cách...tự nhiên của tôi. Mỳ tôm, tôi chỉ bóc lấy gói bột canh để dành, còn nhường phần mỳ cho hai con chó trung thành đang ướt lướt thướt đang lả ra vì đói mỗi bữa mỗi con được 1 gói., còn tôi sẽ tự kiếm, chế được món gì tôi sẽ ăn món ấy, tôi định vị trong đầu lại những vị trí của mấy bụi xả, bụi gừng và mò được vài khóm cùng với 1 cây ớt trĩu quả. Tôi nhổ tất, nhặt hết lá và đem gác lên để dùng dần, trưa nay tôi xào thịt rắn với xả ớt, đu đủ ninh xương rắn ....nhưng vẫn đói, tôi đành nhá thêm một gói mỳ tôm để dành cho chó, hi hi ...mì tôm sống ngon thật nhưng mỗi tội nhấm vào là khát nước !
Hôm nay nhân tiện có thuyền, tôi gửi về hồ Đồng quê 1 cho Nghĩa, Thế Anh, Năm "chim" và mấy anh em cần thủ đang phụ giúp chống lụt 2 con hổ mang lớn chừng hơn 2 ký để nhậu chơi, làm anh em xanh mặt. Tới sẩm tối, thì Trung "nhảy" một cần thủ Âu lạc Hà Đông vốn hay lọ mọ nghe tin rắn rết, liền cởi quần áo lội vào năn nỉ:
- Anh cho em theo bắt rắn với.
Thế là có đồng đội đêm nay rồi và chúng tôi sẽ tiếp tục sát cánh truy lùng loài quái thú này. Trung "nhảy " là một cần thủ trẻ, vào nghề từ dạo tôi còn đi săn hàng, cái đêm tôi bị con cạp nong bò qua chân ở hồ Kỳ Đạo trong Thạch bích thì hắn cũng ngồi tập toẹ ôm cần ở bờ bên cạnh. Thằng cha đẹp trai nhưng khá lỳ lợm.
Sau 3 tiếng lội nước bì bõm mới đến được hồ câu, uớt lướt thướt với một túi chẫu chuộc và ba con chuột đồng. Chưa kịp nghỉ chân tôi đã sốt sắng vào đề ngay:
- Đi bắt luôn chứ, làm mấy con hổ mang chốc nữa uống rượu.
Hắn cười khẩy:
- Nghỉ tý đã bác, cứ phét lác ...làm dễ như bắt gà trong chuồng không bằng ý...
Tôi lẩm bẩm:
- Hôm nay "nồm" nó ra sớm đấy, mày chờ tao kiểm tra một vòng quanh hồ rồi đi nhé.
Nói rồi, tôi tùm tũm lội nước đi ngay, mới được chừng vài chục bước khi qua một bụi cây đổ tôi chợt thoáng thấy có mùi là lạ... hơi thum thủm! Chợt nhớ câu chuyện cũ ông tôi kể: "Rắn hổ trâu đi đến đâu có mùi thối đến đấy". Sự tò mò nghi hoặc làm tôi quay lại lom khom dò xét nhẹ nhàng từng bụi cây, hồi hộp đến rợn cả tóc gáy... mãi tới khi tôi lấy cây chống cần đập nhẹ vào phía trên bụi cây có búi sắn dây leo um tùm, thì mới nghe một tiếng xì mạnh làm tôi giật thót ...nhảy lùi lại, một con rắn hổ mang đen xì rớt đánh bịch xuống đất, ngỏng cổ doạ dẫm nhưng không bò. Giời ạ nó đang lột xác, thảo nào nặng mùi thế, tôi cụp đèn cho đỡ chói rồi giơ bàn tay trái nhử nhử, vẫy vẫy, để thu hút sự chú ý của con rắn. Nó cụp mang rồi nhẹ nhàng nhằm hướng bàn tay tôi chậm rãi bò tới, tôi từ từ lùi lại, khi bò qua được chỗ rậm rạp con rắn chợt bất ngờ phình mang ngỏng đầu vưon cổ cao khỏi vạt cây xấu hổ, xì xì doạ dẫm, rồi cong người chuẩn bị tấn công... Chỉ chờ có thế tôi lia ngang cây chống cần bằng inox chính xác vào cái cổ bạnh trắng xám nhờ nhờ. Chỉ nghe vút một cái và con rắn gãy cổ đang giãy đành đạch lộn vòng xuống vạt cỏ ngập nước.
Nghe tiếng động, Trung "nhảy'' từ nhà nhào ngay ra lấy roi đập tới tấp, hắn đang say đòn làm tôi ngăn không được. Hắn thở hổn hển:
- Hổ ...hổ mang hả anh, uồi...to nhể ...ở đây sao nó to thế nhỉ?
Tôi sỹ diện đủng đỉnh bĩu môi:
- Con này nhỏ, được hơn cân thôi, ăn thua gì mà đã... uồi, mà lần sau mày đừng có đánh như đánh kẻ trộm thế.
Nói rồi tôi chẹn cổ tóm lấy con rắn giơ lên. Con rắn há ngoác cái miệng màu đỏ hồng gương hai cái răng nanh nhọn hoắt rồi oằn mình phụt hai tia nọc độc cực mạnh như hai tia nước dài chừng 30 cm làm ướt cả một vạt áo gần bằng bàn tay làm tôi xám ngoet cả mặt, hét thằng Trung lùi ra. Chúng tôi tiếp tục bới tung từng đống cỏ cây rậm rạp và bắt được một con ếch to sụ đang nằm, lại đi tiếp, lên đến đường tầu thì tôi nhìn thấy thấp thoáng xa xa hai vệt đen bóng nhoáng đang lấp lánh chậm rãi bò ngang. Trung "nhảy" sấn lại gần toan đập, tôi chặn lại:
- Mày thử tập chẹn bắt sống bằng tay đi xem nào, con này hổ chì không có nọc độc, chậm chạp và lành như đất mà.
Một hổ mang, hai hổ chì và con ếch to sụ
Thằng Trung nhanh tay chẹn cổ rồi luồn tay bắt sống, con rắn hổ chì bằng nửa cổ tay nhưng béo tròn, quấn chặt lấy bắp tay Trung, cái đuôi ngoáy ngoáy rồi cong người toan xiết chặt lấy bắp tay thằng Trung. Tôi nhẹ nhàng cầm đuôi rồi nhặt nốt con hổ chì kia nhẹ nhàng cho nó luồn vào thùng, tua đầu tiên mới vòng quanh hồ mà chúng tôi đã bắt đựoc 3 con: 1 hổ mang, 2 hổ chì và thêm một con ếch to vật. Có được chiến lợi phẩm đầu tay của Trung, chúng tôi quay về chuẩn bị ăn tối lấy sức cho tua đêm nay.
Hôm nay nhà có khách là thằng Trung và hai chú em trông hồ cộng với tôi là 4, nên bữa tối tôi bốc một nắm gạo ninh một nồi cháo rắn với hai con hổ chì, tôi lấy thêm hai con hổ mang trong tủ và một con vừa bắt được cắt tiết, lấy mật pha với rượu, xong lột da chiên ròn, còn thịt rắn được chế biến làm ba món lòng xào hành tây, hấp xả và xào xả ớt. Hì hụi chế biến, trông ngon mắt và hấp dẫn chẳng kém gì nhà hàng Quốc triệu bên Lệ mật mà Bá Vương hay sang.
Rắn 3 món
Thằng Trung và hai chú em trông hồ cứ lẩm bẩm:
- Tưởng lũ lụt... sợ bác Toán đói, chứ biết bác chén toàn đặc sản thế này thì bọn em ở luôn đây cùng bác từ hôm nọ.
Chén xong bữa tối thì đã 11h đêm, hai chú em trông hồ nhát chết nghe chuyện sợ thọt cả ....tim chẳng dám bước khỏi nhà nên xin chân dọn dẹp và trông lưới, còn tôi và Trung tiếp tục lên đường.
Có thêm thằng Trung đã làm tôi can đảm lên bội phần, chúng tôi sục sạo khắp các vùng hồ lân cận, luồn vào tất cả các bờ trồng cây khế rậm rạp, và các nhà kho ngập nước. Có chỗ, nước ngập lên tới tận cổ ! Chuột, ếch, chẫu và rắn nước nhiều vô kể, nhưng chúng tôi chỉ truy tìm rắn độc, tôi quyết định sẽ chẹn và bắt sống tất. Sau vài vòng tua đến 2h sáng, chúng tôi chẹn bắt được 3 con hổ mang to trên mấy khu đất cao, thậm chí cả trên những mái nhà dân ngập lụt, và 18 con loại vừa vừa kể cả hổ mang nhỏ và rắn mai gầm, hồ chì... thằng Trung khoái trá lẩm bẩm:
- To nhỏ bắt tất, cho em đem về thịt và ngâm bình rượu.
Khệ nệ ôm thùng rắn lội về đến nhà thì thấy hai chú em Kiên và Thực vẫn còn đang rên hừ hừ trong màn vì sợ. Khi dọn dẹp thấy cái bao tải nào cũng nhốt rắn bên trong mà chúng lại cứ phun phì phì mỗi khi có tiếng động, rồi lúc mở cái thùng đá coca cola cũng thấy rắn, mở tủ lạnh thì cũng lại thấy rắn, có con đập tưởng chết nay đang hồi tỉnh bò lổm ngổm trong túi bóng... khiến hai chú em sợ xanh mặt, nhẩy ngay vào màn chèn chặt xung quanh và trùm chăn kín mít rên hừ hừ như bị sốt rét, chờ khi chúng tôi về thì mới dám hồ hởi bước ra khỏi màn.
Chúng tôi bắt đầu phân loại để nhốt riêng. Khi mở bao tải dù rất thận trọng nhưng vẫn có những con hung dữ nhằm thẳng miệng bao phóng lên hòng thoát thân, có những con dù nhốt trong hai chiếc bao lồng vao nhau vẫn chui lọt ra ngoài, may mà chiếc bao tải đó tôi vứt trong chiếc thùng nhựa đựng đá và đậy chặt, nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng quả là những con vật thông minh và quỷ quái, chỉ cần một lỗ thủng nhỏ như đầu chiếc đũa là chúng dùng đuôi ngoáy vào và xoáy mạnh như một cái khoan là cái lỗ cứ to dần cho đến khi chúng chui lọt cả ngưòi ra ngoài, thật nguy hiểm.
Để đề phòng rủi ro, tôi và Trung thận trọng bắt từng con ra để bẻ răng. Đối mặt với chúng lúc này thật có lắm bất trắc ! Là rắn hoang dã, để sống và có thể tồn tại đến được bây giờ chúng đều là những con rất lanh lẹ và hung dữ, chúng đều ngỏng cổ phun phì phì đối phó và sẵn sàng tấn công chứ không lành như lúc bắt ngoài đồng, khiến Kiên và Thực phát hoảng, thằng thì nhảy phóc lên bàn, thằng phi lên giường chèn chăn cẩn thận. Tôi thận trọng túm cổ từng con rồi một, thằng cầm đuôi một thằng bóp chặt vào mang khiến con răn phải gồng mình há ngoác cái miệng đỏ lòm giơ nanh lởm chởm. Tôi ghé chiếc kìm câu bẻ gãy từng chiếc răng nanh sắc nhọn như một mũi kim tiêm, nọc độc của chúng lúc phụt mạnh ra từng tia, lúc thì nhểu ra từng giọt làm ướt đẫm cả kìm lẫn cái khăn mặt làm giẻ lau. Thật kinh hoàng vì với chừng này nọc độc có thể giết chết ngay tức khắc hàng trăm người.
Sau khi hoàn tất công việc, tôi mới thở phào lắc đầu lè lưỡi, thằng Trung sợ nước lụt có thể lên thêm, nên không dám ở lại. Nó khệ nệ bắt một con hổ mang to về làm quà cho bố, một con hổ chì béo nung núc cỡ bắp tay về làm thịt, và mớ rắn 18 con nhỡ nhỡ có tổng trọng lượng chừng bảy tám ký về ngâm rượu.
Nhân thể quần áo ướt, tôi khoác súng lội tiễn thằng Trung vài km cho nó đỡ sợ. Đến gần khu quân đội có đoạn đường đá chỉ ngập quá đầu gối thì nó lội về một mình. Trên đường quay lại hồ, tôi lội tắt qua một khoảnh bờ đìa cho gần, cứ ngỡ là ở đây cao hơn, ai dè tiến thoái lưỡng nan nươc ngập tới tận cổ, bèo tây mắc vào hàng cây và ken dày chặt cứng cả lối đi. Tôi vừa gặt bèo vừa căng mắt quan sát, tay lăm lăm vào cò súng, gặp cá sấu lúc này thì... ứ sợ.., nhưng lỡ gặp rắn độc mà nó lũi trong những vạt bèo ken dày đặc này thì nguy to. Đang ào ào gạt chướng ngại vật để đi tiếp, bỗng tôi thấy nhói một cái ở ngay sau bả vai, tôi tái mặt từ từ đảo mắt quay lại, may quá không thấy gì, nhưng vẫn thấy nhột nhột lưng, tôi quơ bàn tay chẹt mạnh vào bả vai áo và bóp mạnh ngấu ngiến tới nát bét một vật gì cồm cộm nhơn nhớt bên trong cái áo rằn ri, rồi luồn tay vào trong lôi ra một con rết... Hú hồn, may mà không phải rắn cạp nia con, có lẽ lúc luồn trong vạt bèo tây rậm rạp nó đã lẫn vào qua cái cổ áo đứt khuy. Tôi quyết tâm lội tiếp, chừng 300m nữa thì tới đoạn bờ kênh, tôi rút dao bấm tiện một thân cây chuối làm phao, ghếch súng bơi theo đoạn kênh về hồ. Đồng hồ tay của tôi lúc này đã bốn rưỡi sáng, Tôi mệt nhoài, vai thì tê vì bị con rết cắn - một đêm chết tiệt!
Chiến lợi phẩm
Ngày hôm sau vẫn mưa rả rích, nước ở sông Nhuệ bắt đầu chảy ngược vào cánh đồng, nước vẫn lên trong đêm qua thêm hơn 10 phân nữa, đến trưa thì ngập đến sàn nhà, có thêm người cứu viện nên tôi cũng yên tâm hơn, hai người kia sẽ lo căng cao tiếp thêm lưới chắn 70cm nữa, nhưng lo nhất là về khoản hậu cần, ngoài kia thứ hữu dụng nhất là mỳ tôm thì đã cháy chợ 100.000,đ/thùng không có mà mua, hơn nữa khâu chất đốt rất nan giải, nên chúng tôi hơi lo lắng. Chúng tôi đã gỡ để đun hết cái trần nhà bằng cót ép, và một cái cánh cửa được tháo ra chẻ làm củi cũng sắp hết !
Tôi liền phân công Kiên ra tháo dần những tấm lá cọ lợp ngoài lều câu vào trong nhà treo từng tầu lên chỗ thoáng gió, mỗi khi đun tầu này thì hơ tầu kia cho khô, nên cháy đượm ra phết, một ít củi ướt bên cạnh cũng đang khô dần. Nói chung chúng tôi đã tiết kiệm năng lượng đến mức tối đa và mưa nhiều nên thoải mái nước ăn, bây giờ chỉ còn lo nhất khoản chống lụt giữ cá và phòng chống rắn độc: "cẩn tắc vô áy náy". Tôi quán triệt anh em trước khi đi ngủ hãy kiểm tra kỹ chăn màn, giường chiếu, khi mở tủ lấy quần áo cũng vậy, đề phòng nhỡ không may có con rắn độc nào lọt vào thì toi mạng. Còn tôi vẫn tiếp tục kế hoạch phòng chống từ xa, tức là tìm và diệt. Ban ngày rắn trú ẩn rất kỹ, săn chúng trên những lùm cây rậm rạp quả là khó khăn, nước ngập đến cổ nếu nhìn thấy chúng trên cây cũng không dám chọc. Hôm qua có anh bạn hàng xóm đang nghển cổ chọc con hổ mang trong chuồng gà nhà thằng Bạo thì bị nó quăng rồi quấn ngay vào chân, may mà đi ủng nên nó cắn hụt, mặt cắt không còn giọt máu, bỏ của chạy lấy người. Tôi đành đội thêm cái mũ bảo hiểm và chỉ mang một con dao quắm dài chừng 50 cm vì luồn trong những tán cây rậm sẽ không chẹn hay vụt được vì rất vướng víu mà chỉ có thể đánh nhau ở cự ly gần. Suốt cả buổi trưa tôi toàn bắt hụt vì ban ngày chúng quá tinh ranh, hễ phát hiện thấy người là chúng phi thẳng từ trên cây đánh ùm xuống nước rồi lặn mất tiêu! Hổ mang là một loài rắn ở rất sạch, chúng thường ở nơi cao ráo, và rất sợ nước nhưng rất kỳ tài, chúng lặn hơi đầu tiên một mạch vài chục mét, hay cả tiếng đồng hồ mới thèm nổi lên, nếu phát hiện được ngay lúc này thì bắt dễ như thò tay vào túi, vì hơi sau chúng mệt sẽ nổi ngay cách đó chỉ vài mét.
Ban ngày rắn thường leo hết lên cây, lên mái nhà, hay trốn trong các nhà kho ngập nước. Tôi cố ghi nhớ những khu vực đã bắt hụt và đánh dấu vào sơ đồ để lên kế hoạch bắt chúng ban đêm, vì chúng thường loanh quanh ở khu vực đó không xa, và đa số những con bắt hụt hôm trước thì hôm sau tôi vẫn bắt được lại.
Chú em Thực nhát chết chẳng dám đi theo cứ đứng ở nhà mà réo:
- Về ăn cơm thôi anh Toán.
Nhưng phải đến gần một giờ trưa tôi mới quay về nhà sàn ăn trưa, tức tối vì ban ngày chưa có biện pháp nào hiệu quả, hay chiều nay tôi sử dụng khẩu 2 nòng với 2 viên đạn còn lại? Tôi ăn trưa "qua loa" với món chuột đồng luộc ướp lá chanh, chẫu chuộc rán giòn, rắn nấu củ chuối, và tráng miệng bằng đu đủ chín cây vặt trộm. Thứ này thì nhiều vô tội vạ chín rụng đầy xung quanh các bờ hồ không có sức mà lấy.
Quyết định mang theo súng của tôi quả là sáng suốt, tôi lấy mấy miếng thùng xốp buộc lại với nhau vừa làm phao, vừa kê súng, kéo sụp chiếc kính mũ bảo hiểm vào, tôi yên tâm lom khom ngụp nước tận cổ rúc vào từng bụi cây rậm ngập nước tới tận tán cây. Tới một bờ cây khế và nhãn xen lẫn với nhau khá rậm rạp, tôi bỗng bủn rủn cả chân tay khi phát hiện ra cái bụng vằn vện trắng nhởn loang đen rất lạ của một con hổ mang cực to đang khoanh tròn như cái rế trên một cái tổ chuột ở cành cây ngay trên đầu, may mắn nó vẫn rúc đầu vào trong và chưa phát hiện ra tôi. Không thể khai hoả ở cự ly quá gần nên tôi quyết định thật nhẹ nhàng lùi ra xa hơn. Giời ạ, khi lùi ra xa mấy bước mới thấy rõ mặt, thì ra con hổ mang vẫn đang ngỏng cổ nhìn tôi hau háu chứ đâu phải nó rúc đầu vào trong. Có lẽ lúc nhìn trực diện bên dưới tôi đã không nhận ra...là nó đang "nghía" tôi. Hú hồn, tôi loay hoay định vị chính xác cái vị trí nơi con rắn đang nằm quận khoanh vì ra xa thì tán lá hoàn toàn che khuất rồi thận trọng nâng súng bóp cò... Đoàng...một tiếng nổ đanh gọn, cả một quầng tán cây rụng lả tả rồi con rắn dài tới hơn một mét thõng người từ từ rớt đánh ùm rồi chìm nghỉm, tôi tiến lại thò nòng súng khoắng xuống nước và mò nâng con rắn lên, tôi phát hoảng vì con rắn quá to, hình như là hổ mang chúa, nó đã chết không kịp ngáp, mềm nhũn, cái đầu màu cứt ngựa nhọn hoắt hình tam giác khác hẳn những con hổ mang khác, lại có thêm cái vằn vện như chữ nho trên đỉnh đầu phía đằng sau gáy có một vạch trắng chéo mờ mờ, còn toàn thân thì đen xì, đây đó lại lốm đốm vảy trắng, trông thật dữ tợn. Nó bị tôi bắn gãy cổ, gãy vài đoạn xương sống, toạc cả thịt máu chảy ra ròng ròng ! Trống ngực tôi đập thình thịch, gạt con rắn vào bao tải buộc lại rồi treo lên một cành cây lát nữa sẽ quay lại lấy vì nó quá to, đây là con to nhất từ trước tới nay tôi nhìn thấy và bắt được, nó nặng tới 2,7 kg.
Lùng sục tới hơn bốn giờ chiều, thì trời sập tối và mưa cũng nặng hạt. Trên đường quay về thì tôi bỗng thấy một vệt sóng lớn trong mưa đang uốn éo bơi ngược về phía tôi, lại hổ mang, toàn thân bơi gần như nổi trên mặt nước, với cái đầu to như quả trứng gà đang rẽ sóng, con này gần to bằng con trước, tôi rón rén lùi lại chọn một vị trí bắn đón. Giương súng thót tim chờ đợi, khi tới cự ly còn 20m tôi nín thở bóp cò..."cạch" - đạn không nổ, phù ...thôi ...chết mẹ tôi rồi,... còn mỗi một viên cuối cùng mà lại xịt, tôi tái mặt hoảng hốt lúng túng kéo cò bấm lên đạn bắn lại, may mà mưa to rào rào nên có lẽ con rắn không phát hiện ra tôi! Tôi chết đứng như trời trồng vì khoảng cách quá gần, may quá khi tới gần bờ thì con rắn bơi chậm lại, hình như nó đã phát hiện ra tôi, súng vẫn đang kẹp nách không kịp ngắm vì sợ lộ, tôi lẩy bẩy rê theo ước lệ rồi bóp cò.
...Đoàng, một quầng nước toé lên trước mặt con rắn, chỉ một giây mà sao tôi thấy như dài hàng thế kỷ, hụt rồi... lạy chúa, tôi lặng người, toan nhảy bổ bơi chạy tháo thân, thì bỗng thấy con rắn thẳng đơ ưỡn bụng nổi phềnh rồi từ từ cong người từ từ chìm nghỉm. Tôi mừng húm lao ra lấy nòng súng nâng nhẹ kéo dần vào bờ, con rắn chừng 2 kg mềm nhũn, chết mà không hề dính một viên đạn nào... kỳ lạ thật, tôi móc túi lấy ra chiếc bao tải bỏ vào rồi ùm ùm lội nước quay lại lấy con rắn lúc nãy rồi mới trở về hồ.
Chưa kịp khoe với hai chú em con rắn to thì bỗng Kiên hét toáng lên khi phát hiện ra cái bao tải đựng con nhỏ hơn đang có cái đuôi thò ra ngoe nguảy, tôi quăng tõm cả hai bao xuống nước rồi nhặt từng cái lên dò xét... thật quá chủ quan, xuýt chết, ai ngờ con tôi bắn sau chỉ bị ngất vì sức ép của viên đạn bắn xuống nước ở cự ly gần, nay tỉnh lại khoẻ như hùm đang ngoáy đuôi dựng cổ phì phì....
Hai thằng được thể thi nhau mắng:
- Nhà đầy rắn, cho và ăn mãi không hết, anh còn bắt về làm gì, bọn em không ăn nữa đâu, anh mang tất cả ra ngoài mà để, để trong nhà là đêm nay bọn em thức cả đêm không ngủ đâu đấy, ngày mai công việc kệ anh...
Tôi cười hềnh hệch:
- Bọn mày không ăn thì để tao, chứ mưa lụt rắn nó kéo đầy về đây, tao không bắt hết để sau này nó cắn chúng mày à, phòng còn hơn chữa mấy chú em ạ, ngu thế ...hì hì...
Nói rồi tôi lấy một con cắt tiết làm thịt để tối chén, còn một con to và hai con nữa tôi nhờ thằng Bạo bơi thuyền mang ra "bến" gửi về cho cần thủ Thông chủ nhà hàng thịt chó 18 Nguyễn Trãi để anh em câu quanh phố nhậu chơi, số còn lại tôi mang tất ra cái bể không, tát hết nước và thả vào đó, đậy lại ăn dần.
Hổ mang, cạp nia,... toàn rắn độc
Tối hôm đó thằng Trung lại mò xuống, thêm chú em tên Hùng ở hồ bên cạnh, mâm rượu được dọn ra, toàn đặc sản đồng quê. Ngoài các món rắn ra là một rổ chuối tây gần chín luộc cả quả, ăn no không chán, cùi gấc non luộc nhìn như miếng đu đủ nhưng ngọt và có vị đắng ngăm ngăm như mướp đắng, hay ra phết, đúng là phải lúc khó khăn mới phát minh ra được mấy món mới, lạ miệng mà ngon, thằng nào cũng khen rối rít.
Đêm đó ba chúng tôi chia ba ngả lùng sục cả đêm nhưng kết quả kém dần, tua đầu được 2 con. Hai tua sau cũng được 2 con, nhưng toàn là những con đã bắt hụt đêm trước, nay rình bắt lại. Đến 3 giờ sáng, bọn tôi tụ tập về nhà sàn làm nồi cháo rắn vừa rét run lẩy bẩy vừa xì sụp, ngon đáo để, thằng Trung nhát chết lại đòi về, nó rủ thêm thằng Hùng về cùng cho vui, còn tôi vẫn choáng vì chuyện đưa tiễn đêm qua nên nhăn nhở cười trừ...
Phải công nhận món thịt rắn "toàn tính" này ăn bổ thật bọn tôi toàn thức gần như cả đêm mà không hề cảm thấy mệt mỏi! Cứ như thế suốt mấy ngày hôm sau vừa chống lũ vừa săn rắn lũ, chúng tôi đã bắt thêm hàng chục con nữa nhưng càng ngày càng khó khăn dần. Có những đêm mấy thằng chỉ bắt được một con, rồi có đêm móm không được con nào! Thế là đáng mừng, khu vực xung quanh hồ gần như hết rắn, nên chúng tôi yên tâm hơn. Những đêm sau này, muốn bắt được chúng tôi phải đi xa sang các vùng lân cận chừng bốn năm cây số, nhưng cũng ít dần. Thằng Trung về hưu non chẳng mò vào nữa còn Hùng chuyển ngạch sang bắt ếch và chẫu chuộc.
Tôi và tác giả tại Văn Sơn 2018
Chiến dịch săn lùng quái thú đã tạm thời kết thúc, cho đến giờ toàn bộ khu vực chừng 5 km vuông này chúng tôi đã càn quét và bắt được hàng trăm con rắn độc lớn nhỏ. Trong đó riêng tôi đã bắt 27 con hổ mang từ 1 ký trở lên còn loại nhỏ thì vô kể. Trung "nhảy" bắt được 3 con, Hùng 6 con và bác Tương hồ bên cạnh 5 con, bố con thằng Bạo đập chết 5 con. Số rắn này nếu bắt mang bán thì cũng phải hàng chục triệu, đúng là Trời cho của, nhưng với chúng tôi... Trời cho là trò chơi, một chò trơi mạo hiểm... và không ai mong muốn. Đó chính là SỐNG CHUNG VỚI LŨ.
Biên tập và chỉnh sửa từ bài viết của tác giả NGUYỄN MẠNH TOÁN.
P.V.D
Cùng chủ đề
Thú trời đày...
Đi với dân câu cá thiên nhiên, nếu may mắn bạn sẽ được nếm trải đầy đủ các cung bậc cảm...
Câu chuyện về...
Một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương...
Thương gia và...
Đang nằm trên bãi biển tận hưởng cái ấm áp trong cảnh chiều tà với chiếc cần cắm trên...
Tại sao Khương...
Khương Tử Nha, tên là Thượng. Trong sử gọi là Lã Thượng, do đức cao vọng trọng mà tuổi thọ lại...
Vì sao câu cá...
Nhiều nghiên cứu cho thấy rằng những tia sóng gợn lăn tăn và việc kéo mạnh dây câu khi cá...
Lấy chồng cần...
Vì sao các bạn gái nên lấy chồng là người biết câu cá hay thường được gọi là...
Tâm sự của...
Xin chào tất cả các chị em có chồng mê câu hơn mê vợ. Em phải công nhận một điều...
Cá Rô phi và...
Rất nhiều các cần thủ khi câu được cá Rô phi đều coi thường, không mảy may có lấy một chút...
Câu thi giao lưu...
Nói đến câu tay thì chắc mọi người đều nghĩ: “tưởng gì chứ câu tay thì ai mà chẳng...
Theo chân những...
Đối với dân câu cá thiên nhiên thì không gì bằng được đến những nơi hoang vu, vắng...
Sống chung với...
Ngày xưa từ hồi tôi còn nhỏ cứ hè năm nào thấy rùa nổi nhiều hay nằm phơi mình trên...
Câu cá Bông lau...
Cá Bông lau (tên khoa học: Pangasius krempfi) là một loài cá thuộc chi Cá tra (Pangasius). Môi...
Câu Cá Diếc...
Tĩnh tại, thư giãn, không ồn ào, vất vả là cảm nhận chung của rất nhiều người khi nói về cái...
Câu Biển - Niềm...
Việt Nam trong mắt bạn bè câu cá khắp nơi trên thế giới chắc chắn là thiên đường câu...
Thú giời đày...
Không ầm ĩ, khoa trương như những thú chơi chốn xa hoa thị thành của nhiều người, câu cá giải trí...
Có thể bạn cũng quan tâm
Câu cá Rô đồng...
Ngày nay chắc rất nhiều bé lạ lẫm với thú câu cá rô đồng chứ thế hệ tôi có lẽ...
Sống chung với...
Ngày xưa từ hồi tôi còn nhỏ cứ hè năm nào thấy rùa nổi nhiều hay nằm phơi mình trên...
Câu chuyện về...
Một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương...
Mênh mông mùa...
Tác giả: Xuân Vy Quê em mùa nước nổi Điên điển nở vàng đồng Chiếc xuồng con chèo...
Về với Phú...
Tác giả: Thiên Ân Sáng trời Phú Thọ anh về Thủy chung muôn thuở câu thề năm nao? Đền...
Lý Nhơn phiêu...
Cứ đến thứ bảy và chủ nhật, bắt đầu từ 5h sáng là dọc đường qua phà Bình Khánh hay hướng...
Câu cá tráp đầm...
Khi những bông cỏ lau vươn mình nở rộ dọc những cung đường đầm thì cũng là thời điểm bắt đầu...
Biển chiều
Tác giả : Doanh Nguyen Biển chiều con nước dật dờ Ầm ầm ngọn sóng vỗ bờ cát êm Gió chiều...
Câu cá Côn Đảo...
Cá Mú hay còn gọi là cá Song, một loại cá hiếm, đặc biệt là với cá Mú đỏ...
Bình bát quê...
Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ Có những lúc tôi ôm ngày mộng ngủ Mơ trở về những ngày tháng...