Người mẹ vĩ đại của tôi
Tôi lớn lên trong tiếng ru à ơi của mẹ bên chiếc võng kẽo kẹt đầu hè. Tất cả những hình ảnh và cảm xúc đó vẫn còn sống mãi trong lòng tôi. Dù đi xa nhưng lúc nào tôi cũng nhớ về quê hương, nhớ người mẹ dịu hiền tần tảo sớm hôm nuôi tôi khôn lớn, con người vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi.
Gia đình tôi chỉ có mẹ và tôi. Hồi bé có lúc tôi mè nheo hỏi mẹ: “Bố con là ai hả mẹ?”. Mẹ nhìn tôi và đáp: “Bố con là một chiến sỹ dũng cảm, nhưng không may hi sinh trong trận kháng chiến chống Mỹ con à”. Thấy mẹ có vẻ buồn buồn khi nhắc đến chuyện đó nên tôi cũng không hỏi thêm gì. Tôi chỉ cần biết bố là một chiến sỹ dũng cảm, như vậy là quá đủ rồi.
Mẹ tôi rất đẹp – nét đẹp hiền hậu của người phụ nữ thôn quê Việt Nam. Tôi nhớ hồi còn trẻ rất nhiều người đến hỏi cưới mẹ, nhưng mẹ chỉ lắc đầu. Mẹ ở vậy một mình tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Hồi đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện người lớn, tôi chỉ biết rằng được sống trong tình thương của mẹ thật ấm áp biết nhường nào.
Nhà nghèo nên mẹ cố gắng thức khuya dậy sớm nấu xôi, đạp xe lên tỉnh bán cho kịp buổi chợ sáng. Có hôm trời mưa xôi bán ế, mẹ con tôi ăn cả ngày trừ cơm. Cuộc sống vô cùng vất vả nhưng mẹ vẫn cho tôi đến trường học hành như bao bạn bè cùng trang lứa. Mẹ luôn động viên tôi rằng: “Con cố gắng học thật giỏi để sau này đỡ vất vả nghe con”. Thương mẹ, tôi luôn chăm chỉ học hành. Và ông trời cũng không phụ công hai mẹ con tôi. Lần đầu tiên cầm trên tay tấm bằng khen giải nhất học sinh giỏi môn Toán cấp huyện, tôi vô cùng sung sướng chạy một mạch về nhà khoe với mẹ:
- Mẹ ơi! Con được nhận bằng khen này.
Mẹ cười rươm rướm nước mắt, xoa đầu tôi:
- Con trai của mẹ giỏi quá, mẹ rất tự hào về con
Tôi sà vào lòng mẹ sung sướng, tay ôm khư khư tấm bằng khen rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì đã thấy một mâm cơm với canh cua đồng mẹ bắt nấu với mướp hương thơm lừng bày ra trước mắt, tôi và mẹ ăn một cách ngon lành.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn trong vòng quay hối hả, mẹ vẫn ngày ngày đạp xe từ tờ mờ sáng lên chợ huyện bán xôi; đôi vai mẹ trở nên gày gộc, làn da thêm rám nắng và bắt đầu nhăn nheo. Còn tôi mỗi năm thêm 1 tuổi, lên một lớp, những thành tích trong học tập ngày một nhiều thêm, tôi cao lớn và chững chạc hơn.
Ngoài thời gian học tập, tôi thường tranh thủ đi đánh dậm, bắt cá để mẹ mang ra chợ bán; cuộc sống tuy vất vả nhưng vô cùng ấm áp. Cứ như vậy mười mấy năm đã trôi qua, tôi bước vào cổng trường đại học và cũng là lúc bắt đầu xa rời tình thương của mẹ.
Tiền mẹ chu cấp hàng tháng chỉ đủ cho tôi ăn tằn tiệm, tôi tự nhủ phải tự mình kiếm tiền chi trả cho bản thân để mẹ đỡ vất vả. Ngoài giờ học tôi làm thêm rất nhiều việc để kiếm thêm thu nhập: bưng bê tại quán ăn, quá caffe, sửa xe, làm gia sư…Vì mải mê học hành và kiếm sống nên tôi dần quên đi người mẹ hiền nơi làng quê vẫn ngày ngày chờ ngóng tin tôi. Những lá thư gửi về cho mẹ thưa thớt dần, và rồi tôi quên hẳn thói quen ấy. Một năm tôi về nhà 2 lần vào dịp nghỉ hè và nghỉ Tết, mỗi lần 2, 3 ngày sau đó lại đi luôn.
Cứ như vậy, tôi đã kết thúc đời sinh viên của mình với tấm bằng suất sắc, tôi được nhà trường giữ lại làm giảng viên và cử sang nước ngoài học 3 năm. Tôi vô cùng sung sướng, khao bạn bè một bữa “linh đình”, nhưng lại quên báo tin vui này cho mẹ. Đến ngày gần đi học, tôi trở về quê gặp mẹ và báo tin vui. Mẹ mừng lắm, nhưng đôi mắt mẹ đượm buồn. Lúc đó tôi chỉ nghĩ vì mẹ sắp phải xa tôi một thời gian dài nên mới như vậy.
Sau 3 năm tu nghiệp, tôi chững chạc hơn rất nhiều, tự tin trên con đường sự nghiệp. Cuộc sống tha phương nơi đất khách, quê người khiến tôi nhận ra rằng chỉ ở bên mẹ tôi mới thực sự bình yên và hạnh phúc. Tôi vội vàng bắt xe về quê, để được sà vào lòng mẹ. Vừa về đến cổng, tôi đã hô thật to:
- Mẹ ơi, con đã về rồi nè.
Tôi chạy vội vào trong nhà, một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt tôi. Mẹ tôi đây ư? Người mẹ sau 3 năm xa cách giờ trở nên tiều tụy và xơ xác như thế này sao? Tôi không thể tin vào mắt mình. Mẹ nghe thấy tiếng tôi, cố gắng ngồi dậy mò mẫm sờ soạng, nước mắt mẹ không ngừng rơi, mẹ cười trong tiếng khóc:
- Con trai của mẹ đã về thật ư?
Tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ:
- Mắt mẹ làm sao thế? Mẹ không còn nhìn thấy con nữa ư?
Mẹ khẽ mỉm cười và đáp:
- Mẹ bị biến chứng của bệnh tiểu đường đã 2 năm nay con ạ.
Đôi mắt mẹ ngày càng mờ đi, tuy mẹ không còn nhìn thấy con nhưng mẹ vẫn hình dung rất rõ con trai của mẹ.
Lòng tôi đau như cắt, nước mắt lã chã rơi. Tôi ôm chầm lấy mẹ òa khóc:
- Mẹ ơi! Con xin lỗi. Con đã quá vô tâm khi để mẹ sống trong cảnh thế này.
Mẹ tôi mỉm cười âu yếm:
- Mẹ không sao con trai à, thấy con trai mẹ rắn rỏi và chững chạc thế này là mẹ mừng lắm. Mẹ hạnh phúc lắm…con yêu à…
Lâu lắm rồi tôi mới được sống trong cảm giác này, lòng mẹ vẫn luôn ấm áp và đầy yêu thương. Tôi ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
Tôi đề nghị mẹ lên thành phố sống cùng tôi, để tôi đưa mẹ đi điều trị bệnh tiểu đường và tiện chăm sóc, nhưng mẹ nhất định không chịu. Mẹ cố gắng thuyết phục tôi:
- Cuộc sống của mẹ gắn với làng quê này con ạ, mẹ quen với cuộc sống ấm áp nơi đây, với những người hàng xóm tốt bụng luôn sẵn sàng động viên và giúp đỡ mẹ. Con không cần lo lắng cho mẹ đâu, con cứ yên tâm công tác khi nào rảnh về thăm mẹ là được rồi.
Tôi phải nhờ các bác hàng xóm vận động mãi, cuối cùng mẹ mới chịu đồng ý theo tôi lên thành phố khám bệnh rồi về nhà điều trị. Tôi nhờ một anh y sỹ trong làng thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho mẹ.
Cuối tuần tôi đều cố gắng thu xếp công việc về thăm mẹ, ăn cùng mẹ những bữa cơm đạm bạc. Cũng từ ngày được điều trị thường xuyên, căn bệnh tiểu đường của mẹ có phần thuyên giảm, da dẻ mẹ hồng hào hơn và tinh thần phấn chấn hơn trước nhiều lắm.
Trong một lần thu dọn nhà cửa, tôi nhìn thấy chiếc chìa khóa hòm cũ kỹ, một vật mẹ tôi vẫn đặt ở đó bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ tôi được biết bên trong đó chứa đựng cái gì. Tôi tò mò mở khóa ra xem. Bên trong là chỉ có một cuốn nhật ký cũ, và một vài lá thư đã ố vàng không đề tên người gửi. Tôi cố dịch một vài dòng trong cuốn nhật ký:
“Ngày 1/3/1974 trong lúc đi bẻ ngô tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc thất thanh, tôi tò mò tìm đến thì phát hiện thấy một đứa bé nằm đó, mặt tím tái vì lạnh bên cạnh là một túi quần áo. Tôi vội vàng chạy lại bế đứa bé lên, mở trong lớp tã thấy một tờ giấy rơi ra:
- Làm ơn, hãy cứu con trai tôi.
Trước tiếng khóc thất thanh của cậu bé và lời kêu cứu của người mẹ đã khiến tôi không cầm lòng được, tôi quyết định đưa cậu bé về nuôi”. Đọc đến đây, cổ họng tôi nghẹn ứ, nước mắt lã chã rơi, đầu óc rối ren nhiều câu hỏi
- Tôi chỉ là con nuôi của mẹ tôi sao? Có lẽ nào lại như vậy?...
Tôi cố gắng đọc xem mẹ viết những gì.
“Em vô cùng đau đớn khi nhận được tin anh hi sinh, em không thể tin vào điều đó, nhưng dù sao em vẫn phải chấp nhận vì đó là sự thật – một sự thật cay đắng nhất trong cuộc đời em. Em sẽ luôn chung thủy với tình yêu của anh, và dành phần đời còn lại nuôi cậu bé này khôn lớn”
Tôi không thể tin được vào những gì mình đã đọc, cuộc đời mẹ là như vậy ư? Mẹ đã trao cả cuộc đời này cho tôi? Tim tôi đau nhói, nước mắt không ngừng rơi. Tất cả hạnh phúc của tôi đáng lẽ phải thuộc về mẹ, vậy mà có lúc tôi lại quá vô tâm với ân nhân của mình. Tôi gào khóc thảm thiết khiến mẹ bừng tỉnh giấc. Thấy tôi luôn lẩm bẩm:
- Tôi là một người con hoang ư? Tôi là một người con hoang ư?...
Dường như mẹ đã hiểu ra tất cả, rằng sự thật đã bao năm mẹ che giấu cũng đến lúc bị tôi phát hiện. Nước mắt mẹ lại rơi, mẹ mò mẫm đi lại phía tôi, ôm chầm lấy tôi và nói:
- Không, dù mẹ không sinh thành ra con, nhưng con mãi là con trai của mẹ, con yêu ạ!
Tôi khóc không ngớt trong vòng tay của mẹ và tôi càng thấu hiểu mẹ tôi cao quý đến nhường nào. Mẹ đã dành cả cuộc đời này cho tôi và giờ đến lượt tôi, tôi sẽ làm hết sức để mẹ được hạnh phúc.
Tôi xin nghỉ phép về nhà chăm mẹ một tháng, hai mẹ con tôi lại tíu tít như ngày nào. Ngày ngày tôi vào bếp nấu cho mẹ những món ăn tốt cho người tiểu đường; dặn mẹ uống thuốc và đo đường huyết thường xuyên. Tôi thấy đôi mắt mẹ ánh lên nụ cười hạnh phúc. Tôi sẽ làm tất cả để mẹ luôn KHỎE MẠNH và đề bù đắp lại những mất mát, hi sinh trong cuộc đời người mẹ vĩ đại của tôi.
Cùng chủ đề
Bộ vó của thằng...
Xưa có một người học trò được dịp lên phố chơi, nhằm đúng ngày chợ phiên. Một vụ...
Chiếc đồng...
Chàng thanh niên nhìn thấy người thầy của mình tại một đám cưới. Anh tiến đến kính trọng...
10 bài học về...
Truyện cổ tích thường vẽ ra những bức tranh màu hồng về tình yêu. Do đó nhiệm vụ của cha mẹ...
Người yêu chúng...
Không giống như tình cảm ấm áp được thể hiện qua những cái ôm, những lời động viên ngọt...
Nuôi con cũng...
Thượng Đế giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là dắt con ốc sên đi dạo. Tôi không thể đi quá...
Chia tay cô giáo...
Con gái tôi đi học về với vẻ mặt buồn đầy tâm trạng nói với mẹ: - Mẹ ơi cho con xin tiền để...
Bức thư gửi...
Có một tên tội phạm Bị kết án tử hình Trước khi thi hành án Được nhắn gửi gia đình! Hắn...
Con muốn trở...
Ông chồng về đến nhà thấy bà vợ nước mắt lăn dài khi đang đọc cái gì đó. Hỏi...
Lát bánh mì cháy
Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ khi mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc...
Người cô độc...
Tục ngữ có nói: “Công cha như núi Thái Sơn”, núi kia cao ngút lại âm thầm,...
Ai giàu có hơn...
Có người hỏi Bill Gates, người đàn ông giàu nhất thế giới: - Có ai giàu hơn ông trên...
Tô mì trứng...
Một buổi sáng, người cha làm hai bát mì trứng, một bát mặt trên có trứng, một bát...
Chiếc đồng...
... Cách đây hơn ba chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa...
Sự khác biệt...
Bức thư của một tử tù Mẹ à, ngày mai con của mẹ phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết...
Câu chuyện về...
CÂU CHUYỆN VỀ CHÚ ẾCH - SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai...
Đừng nản lòng...
Một hôm, cô giáo viết lên bảng: 9 x 1 = 7 9 x 2 = 18 9 x 3 = 27 9 x 4 = 36 9 x 5 = 45 9 x 6 = 54 9 x 7 = 63 9...
Cha con và chú...
Hai cha con ngồi đọc báo trong vườn, người cha ngoài 70 tuổi, trông có vẻ hơi chậm chạp, mắt ông...
Nếu một ngày...
Con gái à, một ngày khi con thấy mẹ già đi, mẹ muốn con hãy luôn kiên nhẫn với mẹ, và...
Vòng tay rộng...
Trong một thị trấn nhỏ, một người cha đang la mắng đứa con trai nhỏ yêu quý tên là Gia Bảo. Vào...
Hai viên gạch...
Đến một miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng lại mọi thứ, họ mua đất, gạch, cát, đá,......
Chuyện cây táo
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to, một cậu bé rất thích đến chơi với cây...
Cậu bé chăn...
Một chú bé chăn cừu được chủ giao cho chăm nom đàn cừu, ngày ngày chú dẫn đàn cừu...
Vết thương
Một cậu bé nọ có tính xấu là rất dễ nổi nóng. Một hôm cha cậu đưa cho cậu một túi...
Ly sữa
Đây là câu truyện có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vật lý lỗi lạc, đã sáng...
Hạnh phúc lớn...
Khi nghệ sỹ lừng danh Burt Lancaster còn là một đứa trẻ nghèo ở New York ông vẫn thường có những...
Vết sẹo
Cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học và điều mà cậu bé...
Hóa đơn gửi...
Cậu là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa ở đầu phố, mỗi ngày cửa hàng có rất...
Cánh cửa không...
Cô gái 18 tuổi chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép...
Điều ước của...
Ở một khu rừng nọ các cây lớn đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất mở lời: - Một...
Bạn là cà rốt,...
Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập...
Tại sao đàn...
Cứ đến mùa thu khi ngửa mặt lên trời bạn thường thấy đàn ngỗng bay về phương Nam để tránh...
Ngôi nhà gương
Ngày xưa, ở một ngôi làng xa xôi có một ngôi nhà lớn với hàng ngàn chiếc gương. Một...
Hai hạt lúa
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt...
Vai kịch cuối...
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm...
Số tiền đầu...
"Tiền mua được nhiều thứ, tiền quan trọng nhưng không phải là tất cả". Sau đây là câu...
Mua thượng đế
Vào thế kỷ 20, tại một thành phố nhỏ ở phía Tây nước Mỹ, một cậu bé khoảng 10 tuổi cầm trong...
40 Lời chúc hay...
Những lời chúc hay nhất gửi tới thầy, cô - người chở đò qua sông. Với truyền thống 'Tôn sư...
Làm lớp trưởng...
Hôm trước, về thăm quê gặp Phương - đứa cháu gái cũng vừa từ trường về nghỉ cuối tuần. Trông...
Tại sao FATHER...
Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao FATHER là Bố ? MOTHER là Mẹ ? và FAMILY là gia đình không...
Đừng bao giờ...
"Đừng bao giờ bỏ cuộc" là bức ảnh được chụp bởi nhiếp ảnh gia David Maitland. Tác phẩm giành...
Chiền chiện...
Chim Chiền Chiện làm tổ trên một cánh đồng lúa mì non. Ngày ngày trôi qua, khi những...
Ai cũng là thiên...
Trước đây, khái niệm thiên tài luôn gắn liền với những người có chỉ số IQ cao ngất ngưỡng,...
Cái bình nứt
Một người có hai cái bình lớn để khuân nước. Một trong hai cái bình có vết nứt, vì...
Một câu nói...
Nhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là...
Hai bao tải của...
Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò...
Con có thể mua...
Con trai : "Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu hỏi ?" Bố : "Hỏi đi con." Con trai : "Bố ơi,...
Người mẹ vĩ...
Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần...
Tại sao nến...
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái...
Đừng bao giờ...
Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công...
Mặc cảm
Có một người đàn ông góa vợ, hằng ngày bươn chải bằng thùng kem bán dạo để nuôi...
Có thể bạn cũng quan tâm
Bồ câu đưa...
Từ thời Ai Cập cổ đại, con người đã khám phá ra khả năng đưa thư của chim bồ câu. Tuy nhiên,...
Con có thể mua...
Con trai : "Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu hỏi ?" Bố : "Hỏi đi con." Con trai : "Bố ơi,...
Con gái chủ tiệm...
Trong vùng nọ có một tiệm vàng rất lớn. Ông chủ tiệm vàng có một cô con gái xinh...
Hạnh phúc lớn...
Khi nghệ sỹ lừng danh Burt Lancaster còn là một đứa trẻ nghèo ở New York ông vẫn thường có những...
Bức tâm thư...
Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn...
Người tiều...
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu...
Những lời chúc...
Hãy cùng nhau dành những lời chúc Tết, chúc mừng năm mới hay và ý nghĩa nhất dành...
Cuộc sống là...
Cuộc sống thật công bằng vì nó luôn cho chúng ta nhiều sự lựa chọn… Hạnh phúc hoặc...
Câu chuyện gánh...
Có hai vị hoà thượng ở hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau. Giữa hai ngọn núi có...
Cho và nhận
Một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được...